Hiển thị các bài đăng có nhãn goc-cua-chong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn goc-cua-chong. Hiển thị tất cả bài đăng

Vợ không về ăn Tết, tôi bị họ hàng chửi là thằng ngu

4 năm lấy nhau nhưng vợ tôi chẳng về quê ăn Tết một năm nào. Các Tết sau đó, cô ấy cũng viện ra vô vàn lý do để không phải về quê ăn Tết. Tôi về quê một mình và bị họ hàng "ném đá" đủ kiểu.
Tôi quê tận Quảng Bình, vợ tôi người Hà Nội. Sau khi lấy nhau, ông bà ngoại hỗ trợ một ít vốn để chúng tôi mua nhà chung cư trả góp.
Vợ không về ăn Tết, tôi bị họ hàng chửi là thằng ngu 1
  4 năm lấy nhau nhưng vợ tôi chẳng về quê chồng ăn Tết một năm nào.
Còn nhớ, năm đầu tiên lấy nhau, chúng tôi chưa có con. Gần Tết, tôi nghĩ sẽ cùng vợ về quê, đưa cô ấy đi chơi, giới thiệu với họ hàng, đưa cô ấy đi xem những phong cảnh đẹp của quê nhà… Rất nhiều cảnh tượng đã vẽ ra trước mắt tôi nhưng sự thật không như là mơ.
Đùng một cái, vợ tôi bảo không về quê ăn Tết. Tôi thực sự ngỡ ngàng. Năm đầu tiên lấy nhau, cô ấy lại là dâu mới, sao không về được? Dù nhà xa đến mấy cũng phải cố gắng về nhà chồng sum vầy chứ.
Với lại, tôi là anh cả trong gia đình, bố mẹ tôi mong chờ biết bao. Đi làm xa nhà cả năm, có mỗi dịp Tết để bố mẹ gặp gỡ con cái, thế mà cô ấy nói không về với lý do không muốn bố mẹ ăn Tết một mình.
Nhà vợ có hai con gái nhưng cô em thì đang du học nước ngoài không về được. Vợ tôi là con cả nên rất lo lắng cho ông bà. Biết vậy, nhưng lấy chồng rồi thì vẫn phải lo cho gia đình chồng. Tôi động viên trước Tết hai vợ chồng sẽ đến nhà ông bà chơi. Còn tết xong 2 đứa sẽ ra sớm cho ông bà đỡ buồn. Thế nhưng vợ tôi không chịu.
Vợ chồng cũng vì bất hòa này mà chiến tranh lạnh mất một tuần. Vợ tôi về nhà bố mẹ đẻ kể lể đủ chuyện, rồi khóc lóc, than phiền. Mẹ vợ gọi điện triệu tập tôi sang nhà. Một phần bà giải thích cho con gái hiểu cái sai của việc bỏ chồng sang nhà bố mẹ. Nhưng mặt khác, bà gây áp lực buộc tôi phải thay đổi quyết định và ăn Tết ở quê ngoại.
Năm đó, tôi không về nhà. Buồn rã rời, thất vọng nữa. Tôi gọi điện thông báo cho bố mẹ với lý do năm nay cơ quan xếp lịch trực vào Tết nên không về được. Bố mẹ và các em tôi tưởng thật nên buồn nhiều. Trong khi vợ tôi lại hả hê.
Sang năm thứ 2, vợ tôi có bầu hơn 3 tháng. Mẹ vợ dặn phải giữ gìn, không đi xa, đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Thôi nghĩ cũng phải, tôi để vợ ở lại, tôi về quê một mình và mùng 5 tôi ra Hà Nội.
Về nhà ai cũng hỏi sao vợ không về nhưng tôi bạo biện thông báo vợ có thai, hay bị nghén và thường xuyên mệt mỏi. Hỏi vậy, nhưng khi nghe tôi nói xong, tất cả họ hàng đều thông cảm.
Tết năm thứ 3, vợ tôi sinh cháu gần 6 tháng. Viện cớ con nhỏ, vợ tôi lại thông báo không về quê. Tôi thuyết phục bằng cách sẽ mua vé tàu hạng nhất nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy bảo con nhỏ, đi lại vất vả, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào. Tôi cũng đâm lo. Năm đó, cả nhà lại khăn gói sang ông bà ngoại ăn Tết.
Năm ngoái, con tôi đã được 1 tuổi rưỡi. Trộm vía cháu cứng cáp và kháu khỉnh. Bố mẹ tôi rất muốn được gặp cháu đích tôn. Vợ tôi lại nói không về.
Tôi tức lắm, chúng tôi đã cãi nhau. Vợ giận tôi ra mặt. Tôi mặt kệ. Cái gì đúng thì phải theo. Lấy chồng hơn 3 năm mà con dâu chẳng về nhà chồng, ông bà nội cũng chưa biết mặt cháu thế nào. Bây giờ con đã lớn, đáng ra vợ tôi phải thu xếp cho cháu về thăm họ hàng bên nội. Tôi tuyên bố dù sao tôi vẫn về, vợ không về thì thôi.
Tôi về nhà mang theo một nỗi bực tức vô cùng lớn. Bố mẹ tôi trách móc đủ điều. Họ trách tôi không biết dạy vợ, để vợ lấn lướt, coi thường nhà chồng.
Mẹ tôi ca thán suốt ngày, đụng đến cái gì bà cũng nói. Nhất là ngồi mâm cỗ, mấy bác đã nói với tôi rằng "Chú mày dễ tính quá", hay "Chỉ có thằng ngu với không dạy vợ. Chú mày xem anh đây, vợ con nghe lời răm rắp, làm gì có chuyện con dâu lấy chồng mà không chịu về nhà chồng phục vụ mấy mâm cỗ ngày Tết…".
Vợ không về ăn Tết, tôi bị họ hàng chửi là thằng ngu 2 
Thậm chí, 7 ngày tôi về Tết, cô ấy cũng chỉ gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi đúng 1 lần. Tôi càng bực. Ngày lên tàu ra Hà Nội, mẹ cầm tay tôi dặn dò. Tôi thấy những giọt nước mắt lăn trên má. Mẹ chỉ nói "thương con"…
Còn gần 3 tuần nữa là Tết, hôm trước mẹ gọi điện hỏi xem tình hình Tết nhất thế nào. Bà bảo cả nhà cố gắng về cho vui, năm nay con dâu mà không về thì mẹ biết ăn nói với các chú, các bác như thế nào?

GiadinhToday - Afamily

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ

Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Có lẽ trên đời ít người đàn ông nào khổ tâm hơn tôi. Năm nay tôi 31 tuổi, đã có vợ và 2 cô con gái. Lấy vợ được 6 tháng tôi có con gái lớn vì vợ chồng tôi ăn cơm trước kẻng 3 tháng. Trong thời gian mang bầu, vợ chồng tôi vì kiêng cữ nên cũng ít quan hệ, cưỡng ép lắm vợ tôi mới cho quan hệ chừng 3 hay 4 lần gì đó. Tôi bị ‘bỏ đói’ cho đến khi vợ tôi sinh con gái lớn được khoảng 6 tháng thì vợ chồng tôi quan hệ trở lại. Nhưng tần suất quan hệ rất ít, có khi tháng được 1 đến 2 lần. Mỗi lần quan hệ như thế tôi thấy vợ có vẻ khó chịu, không thoải mái, thường xuyên nhăn nhó và giục tôi mau chóng để cho xong việc.
Trong thời gian quan hệ như thế vợ chồng tôi không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào. Và ở trong tâm trạng phải van xin vợ, hay là phải ép quan hệ như thế tôi thấy rất buồn bực và cũng nghĩ hay do vợ tôi mới sinh phải trông con, áp lực công việc nên mất cảm giác yêu. Tới khi con gái tôi được 18 tháng thì vợ tôi có bầu cháu thứ 2. Từ khi có bầu vợ tôi cấm không cho tôi quan hệ nữa. Nay vợ đã sinh cháu được 4 tháng, hết thời gian nghỉ và phải tiếp tục đi làm. Trong thời gian mang bầu và sinh cháu tới nay vợ tôi không cho tôi động vào người, khi tôi muốn gần gũi vợ tôi đều hất ra và chẳng nói gì, mặc cho tôi nói hết nước hết cái.
Tôi cũng đã cố gắng giúp đỡ trong công việc sinh hoạt hàng ngày để vợ tôi đỡ mệt, mong rằng vợ tôi sẽ trở lại như xưa. Nhưng tới hôm nay tôi thấy hoàn toàn thất vọng với vợ. Tôi đã cố gắng tạo không khí vui vẻ, cố thức để đợi cho con gái đi ngủ và gần gũi vỗ về ôm ấp vợ thì lần nữa, vợ lại hất tôi ra và quay mặt đi. Tôi đã bị xúc phạm ghê gớm vì không hiểu lý do gì khiến vợ hành xử như vậy. Đến bây giờ tôi thấy bất lực thực sự, không biết có cách nào để có thể khiến vợ gần gũi tôi được.

Nằm bên cạnh vợ mà như gần khúc gỗ - 1
Cuộc sống vợ chồng suốt 3 năm qua thật tẻ nhạt, số lần vợ chồng ân ái chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vợ chồng tôi đang sống cùng với bố mẹ đẻ. Tôi đi làm xa 40 km, nhiều lúc muốn ở lại cơ quan cho đễ mệt nhưng cũng chỉ ở được 1 ngày vì ở lâu lại sợ mọi người trên cơ quan dị nghị, bố mẹ ở nhà suy nghĩ. Còn khi về, có lẽ đến bây giờ tôi sợ nhất khi màn đêm xuống tôi phải nằm bên cạnh một người vợ mà như một khúc gỗ không có một chút xúc cảm.
Tôi đang thực sự rối trí không biết cuộc sống vợ chồng tiếp theo sẽ như thế nào. Tình trạng chăn gối vợ chồng cứ kéo dài không có giới hạn như này chắc tôi không thể chịu đựng được nữa. Rất mong các anh chị tư vấn giúp tôi. Quan câu chuyện búp bê tình dục, tôi lại nghĩ hay chăng mình cũng tìm kiếm một bạn tình như vậy?
GiadinhToday - Eva

Những nỗi buồn khó kể của đàn ông

Có ở trong cuộc mới hiểu đ­ược nỗi buồn của các quý ông khi bị vợ coi là… “phế nhân”.

Nỗi đau ấy không chỉ mình các quý ông gánh chịu mà kéo theo đó là cuộc sống, hạnh phúc của cả một gia đình luôn chông chênh bên bờ vực thẳm.
Những nỗi buồn khó kể của đàn ông 1

Không chết người nhưng tan nhà
Tại phòng khám Tiết niệu và nam học Tâm Anh (Lý Nam Đế, Hà Nội), những gương mặt trĩu buồn, hoang mang của những người đàn ông luôn lẩn tránh cái nhìn tò mò của mọi người. Tâm trạng của họ thật nặng nề khi hầu hết họ luôn ẩn chứa những nỗi niềm riêng.
GS.TS Trần Quán Anh - chuyên gia đầu ngành của Việt Nam về chuyên ngành Nam học, Giám đốc phòng khám Tâm Anh đã từng chứng kiến nhiều những giọt nước mắt chua xót, ngậm ngùi của những quý ông và cả những giọt nước mắt đắng cay của người phụ nữ.
Ông bùi ngùi cho biết: “Có rất nhiều cặp vợ chồng nhất là ở nông thôn nghĩ rằng, nếu hai vợ chồng lấy nhau lâu năm không có con đều đổ cho nguời vợ là “cây độc không hoa, gái độc không con”, rồi “ăn ở thất đức trời tiệt đường con”. Đi khám, bác sĩ kết luận rằng chị không bị bệnh gì, còn anh chồng thì dứt khoát không đi khám vì nghĩ mình chẳng làm sao.
Sự đàm tiếu ấy khiến người vợ phải chịu sự khủng hoảng tinh thần nặng nề thời gian dài. Cho đến khi người chồng vô tình xem ti vi và biết có bệnh vô sinh nam thì lo lắng và tìm tới bệnh viện. Khi cầm kết quả bị rối loạn xuất tinh, anh chồng hoảng loạn và thương vợ bao năm chịu nhiều oan ức”.
Còn có trường hợp một thanh niên trẻ cao 1m75, dáng khỏe mạnh lấy vợ được 3 tháng. Điều đáng nói là, sau 3 tháng, vợ thanh niên ấy vẫn là… con gái! Vì thương chồng, người vợ trẻ phải quên đi những đòi hỏi, ham muốn tình cảm, chăn đơn gối chiếc bởi chồng không “xung trận” được. Bộ phận sinh dục của thanh niên này không có dấu hiệu phát dục. Thanh niên này không biết vợ có thể duy trì cuộc sống “chay” này đến bao lâu.
Đã từng khám và điều trị cho trên chục nghìn lượt bệnh nhân mắc chứng bệnh khó nói, Giáo sư Trần Quán Anh đã tổng kết, bệnh nhân tìm đến phòng khám thường ở trong bốn tình trạng: một là đã ly hôn, hai là đang sống ly thân, ba là vợ chồng định ly hôn như­ng dắt nhau đến chỗ chúng tôi xem có cứu vãn đ­ược không. tâm trạng thứ t­ư là hoàn cảnh của ng­ười vợ cố sống, ngụy trang với dư­ luận như­ng trong nội tâm có rất nhiều điều giằng xé. Họ đang chịu đựng những bi kịch mà phải đấu tranh tư­ tư­ởng lắm, tìm được ngư­ời tin cậy lắm mới dám thổ lộ, giãi bày.
Vướng phải những bi kịch ấy, nhiều quý ông đã phải từ bỏ tình yêu của mình, thậm chí chấp nhận cảnh tan đàn xẻ nghé, tan vỡ hạnh phúc gia đình. Các bệnh lý về nam khoa tuy không gây tử vong, nhưng lại có sức tàn phá hạnh phúc gia đình ghê gớm.
Vợ chồng cùng “vượt khó”
Đàn ông thật ra cũng có thiệt thòi. Nếu phụ khoa đã có từ cả nghìn năm nay thì nam khoa còn rất non trẻ. Trong khi đó đàn ông cũng bị rất nhiều bệnh đặc thù của giới: rối loạn cương d­ương, xuất tinh sớm, dị tật cơ quan sinh dục... , và đó cũng là những căn bệnh bình th­ường nếu so với các bệnh của nữ.
Nguyên nhân có thể do họ bị dị tật bẩm sinh nhưng cũng có thể do áp lực của cuộc sống và công việc gây stress, tự kỷ, thay đổi môi trường sống đang tác động mạnh đến thiên chức của quý ông không phân biệt tuổi tác. Sự gia tăng đáng lo ngại chứng bệnh nam khoa đe doạ sự bền vững của các tổ ấm gia đình. Hiện, Việt Nam có khoảng 15,7% nam giới mắc bệnh rối loạn c­ương d­ương và số liệu này càng ngày càng gia tăng. Nhưng cả nước còn quá ít cơ sở khám chữa và điều trị chứng bệnh này.
Ngoài thiếu cơ sở vật chất khám chữa bệnh, có lẽ khó khăn lớn nhất hiện nay vẫn là tâm lý của người bệnh. Hầu hết bệnh nhận đến khám trong tâm trạng rụt rè, xấu hổ, ngại ngùng, ngại tiếp xúc nơi đông người. Bởi nhiều người rất sợ người khác phát hiện mình bị bệnh… “bất lực”, bị coi là “phế nhân”!.
Chính điều này ngăn cản họ phát hiện sớm và chữa bệnh kịp thời. Chỉ đến khi bệnh khá nặng, gia đình họ trong giai đoạn khủng hoảng, tan vỡ thì họ mới tìm tới bác sĩ. Đây là sai lầm lớn của những người bệnh.
Để giữ gìn sức khỏe cũng như hạnh phúc của mình, khi gặp những vấn đề trục trặc về y học tình dục, theo lời khuyên của Giáo sư Trần Quán Anh các quý ông hãy vượt qua sự xấu hổ, mặc cảm tìm đến cơ sở khám chữa bệnh chuyên khoa để được tư vấn và điều trị càng sớm càng tốt. Và, kết quả điều trị sẽ nhanh chóng và hiệu quả hơn khi có sự phối hợp, chia sẻ của người vợ trước chứng bệnh khó nói của người chồng.

GiadinhToday - Pháp Luật Việt Nam

Chả dại

Bạn bè thường bảo anh nhát như cáy, “miếng ngon” tới miệng cũng không dám ăn, anh chỉ cười trừ cho qua chuyện: “Có lẽ tớ có vấn đề thật rồi”. Là đàn ông ai không ham của lạ, nhưng anh chả dại lao vào thứ đam mê nhất thời để có thể đánh mất tất cả.

Lớp bồi dưỡng nghiệp vụ khóa dự án có 14 người: tám nam; sáu nữ; phần lớn đều đã có gia đình. Sau một thời gian dài công tác, bỗng dưng được cử đi học, ai cũng coi đây như một dịp để xả hơi và “tận hưởng”. Ngoài giờ lên lớp, mọi người rủ nhau đi chơi rất vui vẻ. Đàn ông xa vợ, phụ nữ xa chồng, lại gần gũi nhau ở một thành phố xa lạ, tự nhiên không ai bảo ai, mọi người đều... dễ dãi hẳn ra. Đã có mấy cặp thường xuyên đi chơi riêng với nhau. Buổi tối về, mấy anh bạn cứ rúc rích kể chuyện. Anh loáng thoáng nghe, nào là “hấp dẫn lắm”, nào là “khác bà xã mình nhiều”, “chắc tối nay sẽ lại nữa đây”… Hình như họ không băn khoăn chút nào, vì anh chỉ thấy toàn những gương mặt hí hửng đầy phấn khích mà thôi.
Anh chả dại lao vào thứ đam mê nhất thời để có thể đánh mất tất cả. cẩm nang gia đình, tâm sự gia đình

Trong nhóm học dự án, anh xem ra là người phong độ nhất (nghe mấy cô khen vậy). Có lẽ vì thế mà anh được để ý. Mấy anh bạn cùng lớp bảo: “Châu nó có vẻ kết cậu đấy, sao không vui vẻ tí”. Vui vẻ tí ư? Ừ thì có ai biết đâu nhỉ? Cô ấy cũng có gia đình, đâu dễ vì mình mà phá bỏ tất cả. Như tối qua, khi đi hát về, cô ấy cứ nhất mực đòi ngồi sau xe anh. Lại còn gợi ý là trời nóng, muốn đi hóng mát một chút. Nếu bảo anh nhất mực đòi về ngay thì anh là người nói dối. Báo cáo với em là anh có lưỡng lự. Nhìn kỹ thì cô ấy đúng là hấp dẫn thật. Con mắt lại lúng liếng đa tình nữa chứ. Đàn ông bình thường còn chết, huống chi đàn ông xa vợ lâu ngày. 

Nhưng trong phút giây thấy lòng mình “nghiêng ngả” ấy, anh bỗng nghĩ về em. Có lẽ giờ này em đã bày cho bé lớn tập viết xong. Thằng nhỏ chắc cũng ngủ khì từ lâu. Anh biết, mỗi lần nói chuyện với mấy chị đồng nghiệp, em đều kể với vẻ tự hào: “Ông xã em ấy à, ổng đang đi học lớp dự án của tỉnh tận trong Sài Gòn cơ!... Dạ!... Không có đâu chị, ổng nghiêm túc lắm!...”. Thà em cứ nghi ngờ, cứ thường xuyên dò xét. Đằng này, em như thế làm sao anh đành lòng? Vậy là anh quay xe về trước sự ngẩn ngơ của cô ấy.

Với anh, em thực sự là một người vợ hoàn hảo. Ở vào thời đại mà buổi sáng không thiếu những người vợ “xua” chồng con đi ăn sáng ngoài tiệm thì em lại cặm cụi dậy từ bốn năm giờ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Anh là người khó tính trong ăn uống. Tuy bận rộn thế nhưng em lại có cách riêng để chăm sóc bản thân. Đồ em mặc không đắt tiền, nhưng em biết chọn màu, chọn kiểu phù hợp nên lúc nào nhìn cũng hấp dẫn. Hai con rồi mà sao anh nhìn em mãi không thấy chán.

Chắc em không thể ngờ, đôi khi những điều nhỏ nhặt như thế lại có thể giúp anh vượt qua được phút yếu lòng. Thế nên, dẫu bạn bè có chê là nhát như cáy, anh cũng chỉ cười trừ: “Ừ, có lẽ tớ có vấn đề thật rồi”...

GiadinhToday - PNO

Buồn vì vợ hay kể công

Nhiệt tình, tốt bụng, hết lòng với người khác… đó là “gien trội” của vợ mà chồng rất tự hào.

Em là niềm tự hào của gia đình chồng, khi ba mẹ thường được hàng xóm khen: “Ông bà thật có phúc, có cô con dâu giỏi giang, linh lợi, gặp chuyện gì cũng nhanh tay, nhanh chân giúp đỡ người khác, chẳng đợi nhờ vả”.



Em là “bộ mặt” của anh, làm anh “sang” hơn (người ta thường nói sang vì vợ mà) khi từ các cháu của anh đến bà con lối xóm đều xem em là sự lựa chọn số 1, khi nhờ tư vấn chuyện học hành, nấu tiệc gia đình, đưa người thân đi bệnh viện, đi giao dịch công chứng giấy tờ… Em đương nhiên là sự hãnh diện của hai con vì bạn bè các con hay bảo: “Hôm qua mẹ bạn Bông, bạn Mí mới cho nhà mình món bánh kem bác í mới thử nghiệm; bác í giúp đưa mẹ mình đi sinh em bé…”. Nói chung, giữa thành phố mà mọi người xã giao là chính, thì vợ được xem là “quý hiếm” khi có lối sống chan hòa, thân thiện.
Nhưng có lẽ từ những lời khen có cánh này mà sự vô tư, hồn nhiên khi giúp đỡ người khác của vợ dần ít đi. Thay vào đó, vợ nghĩ mình là người quan trọng và hay kể công. Như cô Sáu vừa khoe con trai chỉ học trung cấp, mới ra trường đi làm mà lương gần chục triệu một tháng, thì vợ đã “nhảy vào miệng” cô: “Không nhờ con tư vấn chọn ngành in thì dễ gì thằng Hiệp có được việc làm tốt vậy”. Hay mọi người tụ họp nói về sự thoát hiểm trong gang tấc của chị Tư hàng xóm khi được đưa đi cấp cứu kịp thời, thì vợ xen ngang: “May mà lúc đó em phát hiện kịp, nếu không…” - trong khi có rất nhiều người chung sức giúp đỡ chị Tư, vợ à.
Và điều tất yếu, vai trò số 1 của vợ ít nhiều đã bị lung lay. Hôm qua, hai đứa con của anh Hai tranh cãi quyết liệt về một bài luận tiếng Anh và thông thường, các cháu sẽ cầu cứu “thím” là vợ, vì đây vốn là sở trường của em. Nhưng các cháu nhất định không, vì “mai mốt mất công thím nói tụi con tiến bộ là nhờ một tay thím”. Hay hôm sinh nhật của bé Mộc - con của chị Tư, chị và cô con gái lớn cứ mày mò đọc sách rồi tra Google học cách làm bánh kem và món vịt nấu cam, trong khi trước đây luôn có “gia sư” vợ hướng dẫn. Anh gợi ý để em giúp thì chị Tư thoái thác: “Thôi, thấy mợ nó bận rộn, chị tự làm cho quen”, và nói chuyện một hồi anh mới biết, hóa ra mọi người đều sợ em kể công, nhắc nhở người khác phải mang ơn mình. Trong khi những người được vợ hỗ trợ, giúp đỡ chưa bao giờ quên ơn vợ. Tuy nhiên, mọi người thích để họ bày tỏ hơn là cách lên mặt, vỗ ngực xưng tên kể công của vợ.
Em đang bị mất điểm trầm trọng, nói thật, anh không buồn vì điều này, mà chỉ thấy xót vì em đã đánh mất lòng tin, sự thương yêu của mọi người.
GiadinhToday - PNO